Rona gạt đi nước mũi đóng băng khi cô leo trên con đường mòn tạo nên bởi những chiếc xe sói kéo, gắng gượng lần theo dấu vết của gã Druid già nua. Cách đây nhiều ngày đường về hướng xa xăm là làng mạc quê hương cô, nơi cô từng săn bắt, nơi đồng bào cô đã phải bỏ lại nhà cửa để trốn chạy khỏi Churn. Cha mẹ cô hy vọng cô sẽ theo họ, nhưng cô chưa bao giờ thấy bóng dáng họ từ đó. Cô chưa một lần bất tuân mệnh lệnh trực tiếp từ lão người Druid. Giống loài ông đã gây dựng nền văn minh qua biết bao thế hệ đài nguyên, trước cả khi đồng bào Rona đến định cư nơi này. Họ là những người nắm giữ bí mật của toán học, của câu chữ và những vì sao. Nếu lão Druid bảo cô phải nhảy tới mặt trời, cố sẽ nguyện hy sinh mạng sống để thực hiện. Nhưng riêng điều này, cô không thể tuân theo. Cô đang hạ thấp thân mình để kiểm tra xem dấu vết mà lão Druid để lại liệu có còn mới, khi đám Skvader lăm lăm sừng từ đâu nhào ra tấn công. Đám quái vật mang thân trắng một màu, phóng mình lên từ đụn tuyết, đến chừng phải hai mươi con, sừng chĩa ra giữa đôi tai dài với ánh mắt sắc lạnh ngang tầm đầu gối Rona. Rona buông câu nguyền rủa, thả tay nạng, tung hai lưỡi rìu với tốc độ chỉ bằng cái búng tay. "Lúc nào cũng là Skvader", cô gầm gừ, ánh mặt chuyển từ con quái này đến con quái khác khi chúng đảo vòng quanh, phát tiếng rống đến rợn người giữa những chiếc răng sắc nhọn đầy dữ tợn. "..hay là gấu". Sự cuồng điên của chiến trận dồn nén bên trong lồng ngực Rona. Trên tay cô, lưỡi rìu vung ra, "liếm" một đường sắc lạnh vào cổ họng con Skvader vừa tới. Ngay khi xác con quái đổ sụp với máu ứa ra thành bong bóng, hai thứ dị vật nữa nhào đến. "..hay tuần lộc, hay đám bò hôi thối". Tay cô bắt chéo, lưỡi rìu chém vào nhau đánh lên tia lửa ngay khi tiếng gào nộ khí cất lên. Âm thanh khiến đám Skvader nháo nhào lùi bước, nhưng sớm thôi chúng lại hợp thành đàn như hội, phi tới với cặp sừng lăm lăm phía trước nhắm thẳng mục tiêu. Một con toan cắm thẳng sừng vào cổ họng Rona, nhưng thay vì đạt được mục đích, nó phải đánh đổi bằng cái đầu dị hợm của mình. Một con Skvader khác toan thọc sừng vào hạ bộ, nhưng cô lộn vòng trên tuyết, lắc kẻ thủ sang bên và "vẽ" một đoạn dài trên bụng con quái khiến lòng gan phèo phổi cứ vậy tuôn ra. "Lúc nào cũng là chúng mày đám quái vật." Cô cau có khi những con Skvader khác nhào tới. "Và lão già nghĩ là lão có đến thế giới khác mà thiếu mình sao?!" Trước, sau, trái, phải, cô vung tay, lưỡi rìu nhảy múa trong gió, mắt cô mờ đi bởi màu đỏ và cơn thịnh nộ. Đám Skvader nhảy tránh và đánh tạt mạn sườn, run lên vì điên dại. Rona lắc mình buông tấm áo choàng, hơi nóng bốc lên từ làn da trước cái lạnh thấu xương. "Lão nghĩ mình sẽ chạy trốn khỏi nguy hiểm!" Cô khóc. "Lão nghĩ mình sẽ ẩn náu với đám nhãi ranh". Chân cô cào lên lớp tuyết, lùi về sau. Thân mình cô hạ thấp, tay trái vung lưỡi rìu, cắm sâu vào sọ ba con quái vật. "Ta không bao giờ chạy trốn!". Cô gào thét, nhảy thẳng vào trung tâm đàn dị vật, quay vong xác con Skvader còn đang cắm sâu vào lưỡi rìu, hạ gục từng con từng con một với âm thanh như roi quật trong gió. "KHÔNG BAO GIỜ!" Cô nhào người sang bên, chặt chém điên cuồng đến khi cô phải ngồi phủ phục giữa nơi từng là bầy Skvader hung hãn. Làn sương ảo mờ trong hơi thở gấp gáp, tuyết trắng tan trên làn da ửng nóng của Rona. Cô mất cả phút để nhận ra nguy hiểm cuối cùng cũng đã kết thúc. Rên rỉ, cô tra rìu và nhìn lại thân thể mình. Cô nhận ra đôi chỗ bầm dập, đâu đó vài vết móng cào trên bụng, nhưng cũng chỉ là sẹo mới nhập với sẹo cũ. Chắc chẳng cần khâu vá làm chi nên cô thu dọn tay nải và áo choàng, tính thu thập thêm vài xác thỏ hoang cho bữa tối. Mang cho lũ sói một món quà còn tươi mưới và nồng vị máu không bao giờ là một ý tưởng tồi. Dấu vết vẫn còn mới và nguyên vẹn. Cô bắt kịp lão Druid già nua chỉ vỏn vẹn trong một giờ đồng hồ. Còn tiếp..