Thanh niên “lầy” muốn mua Iphone 5s free

mjuxinh
  1. Nếu bạn bán hàng mà gặp phải "thánh lầy" như thế này sẽ phải làm gì?

    Vị khách hàng “đáng yêu” được nhắc đến câu chuyện mà nhân viên cửa hàng chia sẻ có nickname là Thái’s Tây. Ngay mở đầu cuộc trò chuyện là mộ lời năn nỉ hết sức thống thiết: “Bạn có bán Iphone 5s không? Bán mình free đi. Đừng chửi mình. Mình cần Iphone để học mà mẹ không cho mua. Bạn giúp mình đi. Cầu xin bạn đấy”.

    Lý do mà vị khách hàng đưa ra cho lời “yêu cầu năn nỉ” của mình cũng khá là hoàn cảnh và hợp tình hợp lý: “Mình cần Iphone để học”, “Cầu xin bạn mà. Chắp tay lậy bạn đó. Mình sắp thi học kỳ. Nếu không có Iphone để học tiếng anh chắc mình chết mất.”

    [​IMG]


    Mặc cho nhân viên bán hàng ra sức giải thích rằng “Cửa hàng mình bán cho rất nhiều khách rồi, cũng tặng kèm quà cho rất nhiều khách. Nhưng chưa free máy cho ai bao giờ”, vị khách hàng “có một không hai” này vẫn cố gắng trình bày nỗi khổ cũng như nguyện vọng của mình.

    [​IMG]

    [​IMG]


    Cuối cùng để thuyết phục nhân viên bán hàng, vị khách “đáng kính” này đã đưa ra một “sáng kiến’ hy vọng người bán hàng có thể giúp đỡ mình. Cao kiến đưa ra còn “lầy” hơn cả lời năn nỉ lúc đầu khiến nhân viên bán hàng “không thể đỡ nổi người khó đỡ”. Đó là xui người nhân viên lấy trộm chiếc Iphone cho mình.

    [​IMG]

    [​IMG]


    Nguyên văn của “cao kiến” đó là: “Đợi đến đêm khuya khi cửa hàng đóng cửa. Bạn đến nhà ông chủ mượn chìa khóa cửa hàng rồi đến mở cửa hàng. Bạn vào đó lấy cho mình một chiếc Iphone 5s. Xong rồi về nhà để Iphone. Đi xe đến nhà ông chủ trả chìa khóa rồi về. Mai bạn cứ đi làm bình thường. Đến thứ 6 bạn gọi điện xin ông chủ nghỉ nói bị ốm. Nghỉ 3 – 4 ngày thôi. Xong bạn rủ bạn đi chơi ở ngoài Đắc Lắc mấy ngày. Đến Đắc Lắc bạn hỏi người ta xem Việt Đức 5 chỗ nào. Đến nhà đưa cho mình. Nếu bạn đồng ý không biết ơn này bao giờ mới trả”.

    [​IMG]


    Trước tình huống “dở khóc dở cười” này, nhân viên bán hàng vẫn tỏ ra khá nhã nhặn, giải thích rõ đầu cuối và mong khách hàng thông cảm. Thế nhưng vị khách hàng “hài hước” này lại xem đó như một lời “từ chối cự tuyệt” và kết thúc cuộc trò chuyện bằng những câu tỏ ra không hài lòng “rất phũ”: “Được nếu bạn muốn vậy chứ gì hở. Biến đi”.

    [​IMG]


    Dẫu biết phương châm “vàng” trong kinh doanh là “Khách hàng là thượng đế”, thế nhưng đối những vị khách “bất đắc dĩ” có một không hai này, chúng ta đôi khi cũng nên rút kinh nghiệm là cần phải “phũ” một tý. Đúng là “không thể đỡ nổi người khó đỡ”.​



Chia sẻ trang này

Tin mới nhất