[Tâm sự game thủ] Nỗi buồn lớp 13

mjuxinh
  1. Chẳng còn mấy ngày nữa bạn bè nhập học. Cái nô nức, tươi vui ngập tràn ấy chỉ khiến lòng con thêm trĩu nặng với mớ tâm trạng ngổn ngang và hỗn độn của riêng mình...

    Chẳng còn mấy ngày nữa bạn bè nhập học. Cái nô nức, tươi vui ngập tràn ấy chỉ khiến lòng con thêm trĩu nặng với mớ tâm trạng ngổn ngang và hỗn độn của riêng mình. Một nỗi buồn lằng lặng, một nỗi buồn chẳng dễ gọi thành tên. Mà đúng hơn là chưa bao giờ con muốn gọi tên nó, dù chỉ là trong suy nghĩ.

    [​IMG]


    “Con trượt rồi”, ba đã nói với con như vậy đấy, con chẳng thể quên nụ cười gượng gạo đầy chua xót của ba lúc đó. Con sững người, con choáng váng, như không thể tin vào tai mình nữa, thế giới xung quanh con tưởng chừng như sụp đổ dưới chân vào ngay khoảnh khắc đó vậy. Gần một tháng chờ đợi, ngày ngày cầu nguyện cho mình đỗ. Và giống như là định mệnh vậy, con thiếu đúng nửa điểm. Chỉ nửa điểm thôi, mà con lại chẳng thể vượt qua, cái vạch ngăn cách mỏng manh giữa hai bờ Trượt - Đỗ ấy. Có phải con kém cỏi quá đúng không ba?

    [​IMG]


    Ba vẫn luôn như thế, vẫn là người đặt kỳ vọng ở con nhiều nhất. Ba tin là sau này con sẽ làm được một cái gì đó thật lớn lao chứ không đơn giản chỉ là một nhân viên quèn. Vậy mà lần đầu tiên, con đã làm lung lay kỳ vọng đó của ba, khiến cho nụ cười ba trở nên xót xa và gượng gạo. Mà thực ra đó chỉ là những suy nghĩ của con. Ngay cả khi con đã mất niềm tin vào chính mình rồi, ba vẫn luôn bên con, động viên con, và quan trọng nhất, ba vẫn luôn tin và đặt kỳ vọng vào con như thế.

    [​IMG]


    18 tuổi, con tưởng như mình chẳng còn đủ sức để mà khóc thêm được nữa. Con lặng lẽ khép mình trong phòng vắng, như mong sao thế giới này trở nên bé lại, và sẽ chẳng phải đối diện với bất kỳ ai. Con không dám đối diện với thầy cô, bạn bè, với sự bàn tán của làng xóm. Con không dám bước chân ra khỏi nhà, cảm giác như người ta sẽ nhìn mình bằng ánh mắt, hoặc thương hại, hoặc chê bai vậy. Đây có phải là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng thôi không ba? Nhiều lúc con chỉ ước vậy thôi ba à!

    Nào đâu nỗi buồn ấy là của riêng con, nếu vậy con đã không cảm thấy mình bất lực nhiều đến thế. Con nghe thấy tiếng thở dài cùng những cái trở mình trằn trọc của mẹ. Cả tiếng nội ngồi lẩm bẩm “Chỉ thiếu nửa điểm thôi mà người ta cũng đánh trượt nó”. Ba không còn sang nhà hàng xóm chơi cờ như trước nữa. Đứa em út lúc nào cũng coi con như thần tượng, giờ con chẳng lấy gì để làm tự hào về điều đó nữa. Chị cả lấy chồng xa, chỉ nhắn về đúng một tin “Chị không thể hiểu nổi!”, không mắng mỏ, cũng không chỉ trích, nhưng con cảm nhận được cả một sức nặng ghê gớm đang đè nặng trên vai mình.
    Và con thấy mình mắc nợ nhiều người quá...

    [​IMG]


    Ba vẫn thường kể cho con nghe, về tuổi trẻ của ba, về một thời ham chơi, bồng bột, lại không khéo léo, nên sự nghiệp của ba chỉ dừng lại là một anh công nhân mất sức sớm. Sai lầm và thất bại trong sự nghiệp, ba dồn hết tâm huyết vào con cái. Mẹ, vì chuyện học hành của mấy chị em con, đã phải sống xa nhà, bươn chải kiếm tiền, chứ không thể chỉ trông chờ vào đồng tiền lương của riêng ba. Nội, đã gần 80, nhưng còn đủ minh mẫn và sáng suốt để nhất định khuyên ba mẹ phải lo cho tất cả chị em con học hành tử tế, đàng hoàng, đầy đủ. Bao lời chúc tốt đẹp của bạn bè, thầy cô, vẫn còn in nguyên trong cuốn sổ lưu bút cuối năm đó. Lời chúc dành cho tất cả, vậy mà đứa bạn con đỗ thủ khoa, còn con nửa điểm chưa với tới. Có phải con chưa thật sự cố gắng, hay may mắn chưa mỉm cười với con?

    [​IMG]


    Ước mơ của con, vẫn vẹn nguyên ba ạ. Nhưng một năm để bắt đầu lại từ đầu, có lâu quá không ba, khi ba mẹ hằng ngày vẫn phải lăn lộn kiếm tiền để nuôi mấy anh chị em con ăn học. Có lâu quá không ba khi nội giờ đã yếu quá rồi, chẳng còn sống lâu được nữa. Giá như rút ngắn lại được một năm ấy, nội chắc hẳn sẽ vui hơn, cũng là bớt đi một năm ba mẹ đỡ vất vả, nhọc nhằn.​



Chia sẻ trang này

Tin mới nhất