[Reim Lore] Chương 2: Mặc kệ giá buốt

Bọ Cạp
  1. Một cậu thiếu niên đứng ở miệng hang, chiếc rìu băng trong tay, những cái đinh thép được đính vào đôi giày của cậu ta, bộ lông bao quanh tất cả mọi thứ trừ đôi mắt đen của cậu.


    Đã quá lâu kể từ khi có người dám tính tới chuyện đột nhập vào hang ổ của Reim, pháp sư băng giá huyền thoại.

    [​IMG]

    “Cô ta sẽ giết tôi nếu cậu không về nhà”, tên Grangor mập mạp đồng hành cùng cậu nói.

    “Tôi đã leo lên tới thứ đáng sợ hơn thế này.”

    “Thứ làm tôi lo lắng không phải là cuộc leo trèo của cậu. Nó là thứ ở phía trên đỉnh.”

    Cậu bé vỗ vào vai tên Grangor đang bám đầy tuyết, rồi lại từ từ trèo lên cao.

    Khi cậu bé ló đầu lên phía đỉnh, thở một cách khó khăn, cậu chạm mắt ngay một đôi giày lông. Vị pháp sư nổi tiếng đã chờ sẵn ở đó, tách nón thông và nhai hạt chóp chép. “Thầy pháp!” cậu bé kêu lên, giơ một tay lên để xin sự giúp đỡ, “Con đến để học từ ngài.”

    “Bài học đầu tiên”, Reim lầm bầm, đặt một chiếc giày lên chính giữa chán cậu bé. “Để tôi yên.” Với một lực đẩy nhẹ, cậu bé trượt xuống theo một rãnh tuyết. Tiếng kêu của cậu hòa cùng tiếng cười hả hê của vị pháp sư, tất cả trượt xuống phía chân của tên Grangor.

    “Um”, tên Grangor nói.

    “Tôi ổn”, cậu bé gạt đi, và tiếp tục lại từ đầu.

    Khi cậu lên tới đỉnh, cậu thấy Reim đang ngồi vắt chéo chân, ăn những mẩu địa y từ dạ dày của một con tuần lộc đã đóng băng một nửa.

    “Thầy pháp,” cậu bé nói, đứng lên đôi chân của mình, “Con đã được nghe kể những điều tuyệt vời nhất về pháp thuật của người”.

    Vị pháp sư nhai chóp chép trong miệng.

    “Con sinh ra đã là pháp sư. Con đã đạt tới tầng thứ chín của pháp thuật Gythian. Con cũng đã vượt qua bài kiểm tra săn Grangor.”

    Reim nhướn đôi lông mày trắng có vẻ không hứng thú.

    Cậu bé mất kiên nhẫn. “Hoặc là ông chỉ là một lão già điên khùng. Có thể người ta kể chuyện về ông chỉ để dọa trẻ con.”

    Reim ấn một ngón tay lên lỗ mũi và lôi ra một cục rỉ mũi đã đóng băng lên cằm cậu bé.

    Bị xúc phạm, cậu bé trượt xuống theo rãnh tuyết một lần nữa. Tên Grangor đang đứng cạnh một đống lửa nhỏ.

    “Tôi không muốn nhắc tới nó,” cậu bé nói.

    “Thử lại lần nữa?” Grangor trả lời.

    “Ừ”, cậu bé nói, và lại leo lên.

    Lần này, cậu quỳ trên đống tuyết trước mặt vị pháp sư băng giá. Cậu bỏ chiếc mũ lông ra khỏi đầu và ấn mặt vào đống tuyết mới trên đất. “Thầy pháp”, cậu bé nói, từng từ như quấn vào nhau. “Con đã đọc truyện gì đã xảy ra với con trai ngài. Làm ơn hãy giúp con tránh khỏi định mệnh”.

    Reim bỏ qua cậu bé và tiếp tục ngày của ông ta. Gỡ thịt ra khỏi bẫy, ông ta ăn, và ngủ. Khi mặt trời lặn, ông ta đá vào vai cậu bé. “Cậu muốn chết cóng à?” ông cười móm mém theo kiểu của một ông già. “Vào trong đi, đồ ngốc!”

    Trong căn lều làm bằng da và ngà của Grangor, Reim đợi tới khi răng chú bé thôi va vào nhau.

    “Tên cậu là gì?”

    “Samuel,” cậu bé nói.

    “Cậu lai một con mèo bẩn thỉu à?”

    Vai Samuel căng lên. “Những người Grangor là…”

    “…là thứ không phải người. Và qua bài kiểm tra của chúng không làm lông mọc trên mông cậu đâu. Thế cậu là cái gì?”

    “Con là Gythian. Một đứa con trai mang pháp thuật bẩm sinh của Archmage Lore, người đứng đầu trong cuộc chiến giữa các tộc pháp thuật…”

    “Cậu là Gythian và cũng là Grangor.”

    “Con có thể tra gia phả con có tới mười thế hệ Gythian”.

    “Yeah? Ai là người làm bánh cuộn ròn nhất ở Via Lucia?”

    Mắt Samuel sụp xuống. “Con…con được nuôi dưỡng ở Trostan từ khi mới bốn tuổi.”

    “Thế nên kẻ tôi tớ đã làm nhục mẹ cậu còn có nhiều dòng máu Gythian hơn cả cậu.” Reim cười lớn. “Mageborn. Được nuôi dưỡng như một con chó. Khi Gythia tìm thấy thứ gì đó không hoạt động, họ sẽ dính luôn tới nó.”

    “Con trai ngài là một Mageborn”, Samuel thì thầm.


    “Nếu cậu không muốn có cái kết như con trai ta,” Reim nói, mắt ông nhắm lại, “Đừng bận tâm tới tầng pháp thuật thứ mười của hệ thống pháp thuật Gythian. Lau dọn cho một con tàu trở hàng ra khỏi Trostan. Có thể tới một trang trại nho Lilian. Thu thập nhãn cầu và những nhúm lông di chuyển của động vật. Quên phép thuật đi, và quên cả Gythia.”

    “Nhưng mẹ con…”

    “… đã không muốn có cậu, hoặc bà ấy đã nuôi cậu rồi.”

    Một tấm mền im lặng bao phủ lên căn lều.

    Reim mở cửa căn lều. “Về nhà đi,” ông càu nhàu.

    Kiên quyết, Samuel bò ra bên ngoài và quấn lại bộ lông lên mặt. Trời xám xịt kèm với ánh sáng xanh đỏ.

    “Và trở lại vào lúc bình minh!” vị pháp sư băng gào lên.

    Samuel quay lưng đi cũng là lúc cánh cửa căn lều đóng lại.​


    Còn tiếp…


Chia sẻ trang này

Tin mới nhất