Một cây nến duy nhất lập lòe sau cánh cửa quán rượu, ánh sáng của nó yếu tới mức không thể xuyên qua được chiếc mũ trùm nặng nề đang ngồi đó một mình. Cô nhìn chăm chăm vào chiếc là đang xoay vòng vòng trong cốc trà đang bốc hơi nghi ngút. Cô dành cả tuổi trẻ để đi theo một đám những mụ già đeo lắc tay leng keng, chuyên ngồi phán chuyện tương lai cho những khách hàng cả tin trong những lá trà. Dù được giáo dục toàn diện, Julia phải trả một số tiền tương đối lớn, vào thời điểm đó, cho một dịch vụ như thế. Tất cả mọi người trong quán quay đầu lại khi Catherine bước vào. Bộ đồng phục trắng-đỏ đã được cô cởi ra, nhưng bộ áo choàng với mũ trùm đầu xám xịt không thể làm mất đi cái cảm giác như vừa có một động vật ăn thị bước vào phòng. Cảm giác lo sợ ấy vẫn không hề lung lay mặc dù cô mỉm cười với Julia và bước tới bàn cô, lột bỏ tấm áo khoác để lộ ra bộ váy được trang trí nổi đúng theo phong cách địa phương. Cậu bé phục vụ nói lắp bắp như viên sỏi lăn xuống dốc: "Chào...chào buổi...tối, tôi có thể...cô muốn...có gì tôi có thể...?" Catherine nhìn chằm chằm vào cậu bé, đợi cho cậu nói xong với từ cuối cùng. "Rượu", Catherine nói, cô nở một nụ cười nơi khóe miệng. "Làm ngay đi...Và quý cô nữa? Tôi lấy thêm trà cho cô nhé? Hey, chẳng phải cô là Jul..." Catherine tiến tới gần cậu bé, ghé sát mắt vào mắt cậu ta và thì thầm: "Rượu vang đỏ". Julia thở ra một hơi dài như thể cô đã cố nén theo từng chữ lắp bắp của cậu phục vụ. "Oh, trốn tránh tốt đấy Cath. Cùng làm khách quen càng lâu càng tốt nào." Catherine cười đùa, cô giả vờ đau lòng. "Cô thật là không tốt. Tôi rất là tự hào với khả năng ngụy trang của mình. Và nhìn kìa - những cái nút!". Cô nháy mắt và dang rộng vòng tay. Julia cười lớn, tiếng cười thật giòn, và cô cố không để nó thành tiếng nấc. "Tài ngụy trang của cô như thể con hổ đội thêm cái mũ vậy." Không người phụ nữ nào nói câu gì khi rượu được rót ra. Tới khi Catherine ngả về phía trước nói nghiêm túc. "Bà ấy muốn hai đứa trẻ, Lia, và cô sẽ sống sót để tạo ra cuộc chiến trước khi cô giành chiến thắng". Julia chống cằm. "Gythia sẽ giúp tôi." Catherine lắc đầu. "Có thể. Vào một ngày nào đó, nếu như thời điểm thích hợp. Nhưng Stormguard vẫn còn đây. Tôi không thể nói ra được. Tôi mang Vyn trên vai cả chuyến đi. Nó đang theo dõi gia đình cô đó". Catherine xiết chặt đôi bàn tay đang run của Julia. "Nhiệm vụ ấy sẽ được thực thi vào tối nay. Cặp song sinh sẽ về Mont Lille cùng tôi". Julia giật tay ra và ngước nhìn lên mạng nhện phía góc quán rượu. "Không!" Catherine đứng thẳng. "Cô biết là tôi sẽ làm mọi cách khác để có thể đạt mục đích mà Julia. Trong chuyện này cô không có lựa chọn nào khác đâu, nói cho cô biết, tôi sẽ để mắt tới chúng." "Không!" Julia nhấn mạnh. "Chị gái tôi sẽ biến Celeste thành một bạo chúa, và cô sẽ không thể ngăn cản bà ta đâu." Catherine mở lòng bàn tay. "Vậy cô nói xem phải làm gì? Cô và Ardan không thể đánh bại Stormguard tối nay. Không thể ngay cả khi có sự giúp sức của tôi. Họ đã phong tỏa tất cả những tuyến đường ra khỏi trang trại của cô rồi, cô sẽ không thể rời khỏi Pompium. Một khi chúng tôi thực hiện xong nhiệm vụ, chúng tôi sẽ biến mất khỏi đó. Lia, lựa chọn duy nhất của cô là tin tưởng tôi." "Theo cái cách mà chị gái tôi tin tưởng cô?" Catherine nheo mắt. "Chúng ta đã là bạn từ thuở còn bé." "Chúng ta từng là ba người bạn khi ta còn nhỏ." Một khoảng tĩnh lặng một lần nữa lại xen vào giữa họ. Cuối cùng, Juila thở dài. "Tôi sẽ cảnh báo Ardan về việc có Stormguard đang ở gần. Bọn trẻ sẽ sinh hoạt như bình thường, không có gì trông có vẻ nguy hiểm ở ngoài cả. Tôi sẽ giúp Ardan trốn thoát cùng lũ trẻ khi các người tấn công." "Không có cách nào chạy thoát khỏi Stormguard đâu" "Có một cách, pháp sư mạnh nhất ở thời điểm của cái chết. Khi cô giết tôi, tôi sẽ ban phúc cho Ardan và lũ trẻ." Catherine nắm chặt ly rượu trên tay, giọng lạnh tanh. "Tôi sẽ không làm thế." "Hãy làm như sắp đặt, đánh lạc hướng bọn chúng" Catherine mắt ướt lấp lánh, răng nghiến chặt. "Tôi không thể" "Và rồi chạy đi, Stormguard sẽ đuổi theo Ardan. Cô phải trốn thoát được đến những người bạn của ta ở Gythia" Chiếc ly trong tay Catherine vỡ tung, cả quán rượu đang yên tĩnh bỗng ngoái nhìn Catherine cùng những giọt máu đang nhỏ ra từ nắm tay cô. "Cả cô và bà chị của cô không ai chịu xem xét tính nghiêm trọng trong câu nói của mình." Catherine nghẹn lời, chớp đi những giọt nước mắt rơi lã chã. Julia nắm lấy bàn tay đang chảy máu của Catherine. "Tôi rất cảm động với sự tận tụy của cô, nhưng tôi không phải là người, tôi là một chiến binh. Nếu chị gái tôi có được lũ trẻ, Celeste sẽ trở thành một con quái vật, Vox sẽ được đưa lên tuyến đầu của hàng ngũ quân đội. Bà ta sẽ chiếm được Gythia". Julia nhai chiếc ống hút trong cổ họng, ánh sáng xanh lá bắt đầu phát lên, sức mạnh trị thương của cô đang được thực hiện. Những vết rách trên tay Catherine dần liền lại, máu ngưng chảy. Cô hát "chưa bao giờ hối hận cho những gì cần phải làm...và...và" cô bỗng dưng chững lại và dừng hẳn. "Tôi sẽ làm thật nhanh". Catherine dứt khoát. Julia nhún vai. Bỏ bàn tay Catherine ra, họ đi ra khỏi bàn và nhận ra bạn mình đã lớn nhường nào kể từ khi xa cách. Trong một vài khoảnh khắc thôi, thật nhanh. Catherine mỉm cười và đặt tay lên má Julia. "Hey Lia". cô thì thầm "Hey Cath". Julia thì thầm lại với Catherine. Một giọng cười nghẹn trong cổ họng cô. Catherine đứng thẳng, đôi mắt cô sáng lên, nhìn Julia rồi quay đi, bước qua chính vũng máu của mình, ra khỏi quán rượu và quay trở vào màn đêm đang chờ đợi Còn tiếp....