[Truyện Game 18+] World War Z Kỳ 11: Khi gia đình bạn lạc giữa đàn xác sống

Hard
  1. GameHub - Nội dung sau chứa đựng tình tiết bạo lực và kinh dị, có thể gây ảnh hưởng không tốt tới tâm lý bạn đọc vì thế hãy cân nhắc trước khi xem.

    ...có ai đó chạy, đạp lên người.. đầu tôi va mạnh xuống nền đất. Tôi gồng mình vùng dậy, nhưng luống cuống mà ngã lăn ra con đường kế bên. Khi nhìn thấy chúng, người tôi vẫn nằm úp trên mặt đường. Ở trước mắt.. mười cho tới mười lăm bóng hình in trên nền ngọn lửa rực cháy khu ổ chuột. Không thể điểm mặt, nhưng tiếng chúng rên rỉ tôi vẫn nhất nhất nghe rõ. Chúng lê lết chậm rãi... với hai cánh tay giơ lên..từ từ hướng về phía tôi...

    Lưu ý: Phần tô đậm là những chú thích hoặc câu hỏi của tác giả Max Brooks về bối cảnh và con người trong World War Z khi ông tiến hành phỏng vấn. Phần chữ thường là lời tự thuật của chính nhân chứng ở những đất nước khác nhau.

    [​IMG]

    Vội đứng dậy, đầu tôi vẫn cảm thấy choáng váng, thân người ê ẩm. Theo bản năng, tôi bước lùi về phía căn nhà xập xệ mà mình vừa mất công vùng thoát. Bỗng có bóng ai đó tóm lấy tôi từ phía sau, nắm lấy cổ áo mà xé rách toạc. Quay ngược thân mình, tôi cúi thấp, tung chân đá về hướng đối hiện. Kẻ tấn công có một thân mình đồ sộ, to lớn hơn tôi phải tới vài kí-lô. Chất dịch đen thấm đẫm chiếc áo gã mặc.. với con dao cắm trên ngực, sâu tới cán.. mắc lại giữa những dẻ xương. Miếng vải rách từ chiếc áo đang bị gã nghiến ngấu nhàu nát, nay rơi xuống nền đất cùng lúc với chiếc hàm dưới mở to. Gã gầm gừ, lầm lũi lao tới. Tôi gắng né mình nhưng gã sớm chộp được cổ tay. Một tiếng "crack" mang cơn đau như sét đánh tỏa khắp toàn thân. Tôi ngã gục trên hai đầu gối, lấy hết sức bình sinh tôi lộn người, biết đâu còn cơ vùng thoát chạy.

    Vớ được chiếc nồi bên cạnh, tôi nắm lấy và vung mạnh về phía trước mắt... tôi đập, đập tiếp, đập nữa, đập mãi, ra sức mà đập... đập cho tới khi cái xương sọ gã nứt toác, đập cho tới khi não gã bắn dưới chân tôi. Gã đổ gục. Nhưng ngay khi cơ hội tháo thân, một cái bóng khác đã đứng đó chắn ngay lối ra. Lần này, căn nhà tàn tạ lúc đầu đã trở thành một thiên thần hộ mệnh. Đạp đổ vách phía sau, tôi vùng lao mình, khiến cả khối cấu trúc nay mất thế đổ sập.

    [​IMG]

    Tôi chạy, chạy mà không biết đích đến. Tất cả trước mắt là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng với những đống đổ nát, với những đám cháy, với những cánh tay quờ quạng, cào cấu vụt qua. Tôi chạy ngang qua căn nhà ổ chuột, nơi một người phụ nữ đang nương náu. Hai đứa con cô gục mặt vào lòng mẹ, kêu khóc thảm thương.

    "Đi cùng tôi" - Tôi nói. "Xin cô đấy, đi nào, chúng ta phải đi khỏi đây". Tôi giơ cánh tay mình lên và bắt đầu tiến tới gần hơn. Bỗng cô kéo hai đứa con mình lại, khua trước mắt chiếc tô vít nhọn hoắt. Ánh mắt cô điên dại, mở lớn. Đằng sau, tôi nghe có âm thanh của những bước chân đang xô đổ mọi thứ trên đường đi. Tôi nói tiếng Anh: "Xin cô đấy!", tôi van nài, "Cô phải chạy khỏi đây". Cố tới gần, nhưng những gì tôi nhận được là một nhát đâm và cánh tay. Tôi bỏ cô lại ở đó, chẳng biết mình còn có thể làm gì hơn. Hình ảnh người phụ nữ đó vẫn lẩn khuất trong tâm trí tôi cho mãi tới sau này, mỗi khi tôi ngủ hay mỗi lúc tôi nhắm mắt. Đôi khi cô là mẹ tôi, đôi khi những đứa trẻ kêu khóc là em gái tôi.

    Tôi thấy ánh sáng phía trước khi mình chạy, le lói giữa những vách nhà tạm bợ khu ổ chuột. Tôi chạy với tất cả sức lực. Tôi cố gắng kêu gào tên họ. Tôi ngã vào một căn nhà đâu đó bên đường, và bất ngờ lăn mình ra khu đất trống. Thứ ánh sáng kia nay trở nên chói lòa trước mắt và bỗng thứ gì đó nện mạnh vào bờ vai tôi. Tôi nghĩ mình ngất trước khi quỵ ngã.

    [​IMG]

    Tôi tỉnh lại trên một chiếc giường của bênh viện Groote Schuur. Tôi chưa từng nằm trong bất cứ bệnh viện nào. Tôi thấy mình thật sạch sẽ, tràn ngập giữa một màu trắng mịn. Tôi nghĩ có lẽ mình đã tới thiên đàng.. và thuốc giảm đau giúp một phần cho cái cảm giác đó. Tôi chưa từng thử một thứ chất kích thích nào trước đây, thậm chí là một cốc bia hay chén rượu. Tôi không muốn mình kết thúc như đám dân cư xóm ổ chuột hay như người cha của tôi. Cả cuộc đời, tôi giữ mình trong sạch.. không ngờ bây giờ..

    Morphine hay bất cứ thứ gì được bơm vào huyết quản thực sự khiến tâm hồn tôi lên mây. Tôi bỏ ngoài tai mọi chuyện. Tôi bỏ ngoài tai những gì cảnh sát nói, rằng họ vô tình bắn vào vai tôi. Tôi thấy một người đàn ông nằm giường bên cáng ra ngoài vội vã ngay khi ngừng thở. Tôi bỏ ngoài tai những gì họ nói về một trận bùng phát "bệnh dại".

    [​IMG]

    Ai nói?

    Tôi không biết. Như đã nói, lúc đó tôi bay trên mây vì ngấm thuốc. Tôi chỉ nhớ tiếng nói vọng vào từ hành lang bên ngoài phòng nghỉ, những tiếng tranh cãi đầy giận dữ. "Đó không phải là bệnh dại!", một trong số họ gào lên. "Bệnh dại không làm con người ta như thế!".. vài câu qua lại rồi người kia đáp: "Vậy thì ông muốn giải thích sao, ông muốn làm thế nào khi chúng ta đang có tới 15 ca như vậy ngay tầng dưới. Ai biết ngoài kia đang có bao nhiêu trường hợp như thế nữa".

    Nó nực cười ở chỗ, tôi cứ quay tua lại cuộc nói chuyện đó trong đầu mình, suy tính mình nên làm gì.. nên phản ứng ra sao. Phải mất rất lâu tôi mới thực sự trở lại với chính mình, nhưng khi bừng tỉnh.. cũng là lúc cơn ác mộng bắt đầu gõ cửa.

    -Hết-
    Trong phần sau chúng ta sẽ cùng tìm hiểu báo cáo tình báo đầu tiên về zombie, một bản báo cáo được thực hiện bởi Jurgen Warmbrunn - nhân vật cũng xuất hiện trong phiên bản phim World War Z.


Chia sẻ trang này

Tin mới nhất