[Truyện 18+] World War Z Kỳ 36: Ngày New York phủ phục xác sống

Hard
  1. GameHub.vn - Nội dung sau chứa đựng tình tiết bạo lực và kinh dị, có thể gây ảnh hưởng không tốt tới tâm lý bạn đọc vì thế hãy cân nhắc trước khi xem.

    Thứ gì đó đã kích hoạt cảm biến chuyển động mà chúng tôi bố phòng vài dặm cách tường bao. Hệ thống này đủ nhạy bén để phát hiện chỉ một cái xác bén mảng, nhưng nay tín hiệu cảnh báo xuất hiện khắp nơi. Điện đài vang không ngớt: "Mục tiêu đang tiếp cận! Mục tiêu đang tiếp cận! Khỉ thật.. chúng phải tới hàng trăm!". Căn nhà quái quỷ rộng quá đỗi khiến tôi vài phút mới đến được vị trí tác xạ. Điều tôi không hiểu là tại sao đội cảnh giới lại tỏ ra sợ hãi đến thế. Ngay cả khi chúng tới độ vài trăm cũng chẳng thể vượt qua tường bao bên ngoài.

    Ngay sau đó, tôi nghe tiếng gào: "Chúng đang chạy! Xong rồi! Chúng di chuyển quá nhanh!" Zombie biết chạy? câu nói đó như búa tạ giáng vào niềm tin vừa có. Nếu chúng có thể chạy, chúng có thể trèo... chúng có thẻ trèo biết đâu chúng còn có thể suy nghĩ, chúng có thể suy nghĩ thì.... bây giờ, mọi can đảm bên trong tôi mới thực sự bay biến. Tôi nhớ đám "bạn thân" của gã chủ nhào tới lục tung kho súng, chạy nhốn nháo như đám lợn sắp vô nồi.
    Tôi gạt chốt an toàn trên súng và bật kính ngắm. Loại tôi dùng thuộc dòng mới nhất, một dạng kết hợp giữa chế độ nhìn ban đêm và cảm biến tầm nhiệt. Tôi không cần tới chức năng thứ hai bởi cơ thể Gs (tên mã cho Zombie) chẳng phát ra lấy một hơi ấm. Vì thế, khi trước mắt hiện lên hằng trăm bóng hình sáng lòa ánh xanh, cổ họng tôi quặn thắt. Đó không phải là zombie..

    "Đây rồi!" tôi nghe tiếng gào thét. "Đây là căn nhà trên bản tin!". Họ mang thang, mang súng.. mang những đứa trẻ, những chiếc túi chéo quai nặng trĩu vắt vai. Họ đổ về hướng cửa chính, nơi cánh cổng bằng thép nguyên khối dự cản bước chân cả vài ngàn thây ma. Sức công phá của thuốc nổ bật tung chúng khỏi bản lề, hất tấm thép to bản thẳng hướng ngôi nhà như thể chiếc shuriken lộn vòng giữa tầng không. "Bắn!" Gã sếp hét trên điện đài. "Hạ chúng! Giết chúng! Bắn, bắn, bắn!
    Những "kẻ tấn công", tôi gọi.. vì chẳng thể nghĩ lấy một từ thích hợp hơn, đang tràn vào căn nhà như thác lũ. Sân trước chất đầy xe cộ.. nào thì xế hộp thể thao, nào thì Hummers hầm hố, thậm chí còn một chiếc "chân voi" thuộc quyền đám sao NFL. Ánh lửa bùng lên và nay tất cả những món đồ tiền tỷ, số thì hất tung sang hai phía, số thì đứng không bủa vây bởi ngọn lửa hừng hực, phả lớp khói sặc mùi dầu bóp nghẹt bất cứ ai xung quanh.

    Tất thảy những gì anh nghe thấy là tiếng đạn xé gió, qua lại giữa hai bên. Nhưng không chỉ có đám nhân viên an ninh đặt tay lên cò súng, mà còn những thằng cha khoe mẽ chưa tiểu ra quần hay mấy tay trịnh thượng muốn trổ tài anh hùng mà giữ thanh thế trước đám tay chân. Phần đông còn lại đòi số kẻ hầu người hạ bước lên mà bảo về cho mình. Một số y lệnh tuân theo, không gì khác những tên trợ tá mới 20 tuổi cả đời chưa một lần súng đạn. Họ chẳng mất bao lâu để trở thành bia tập bắn. Cũng có số quay đầu, hòa mình cùng đoàn người. Tôi thấy một cô nàng làm đầu đâm con dao rọc giấy vào thẳng mồm ả diễn viên, và nghịch cảnh thay, gã "thực hiện ngay" cố hất quả lựu đạn khỏi thằng cha làm show truyền hình, trước khi nó phát nổ ngay trên tay.

    Mọi thứ như quay cuồng điên loạn, hình ảnh ngày tận thế vốn trong trí tưởng tượng nay bước thẳng vào đời thật. Những căn phòng rực lửa, máu chảy lênh láng, thân xác hay những gì còn lại vương vãi trên mấy món đồ đắt tiền. Tôi thấy con chó phốc của ả điếm chạy ra cửa sau, nhìn mặt tôi như thể muốn nói: "Chủ anh đâu?" "Chủ mày đâu"? "Mặc xác bọn chúng!". Đó là thái độ của hầu hết những tay an ninh thuê mướn, lý do khiến tôi chẳng động lấy cò súng cả đêm.

    Chúng tôi được trả tiền để bảo vệ những tay giàu có trước đàn lũ zombie, chứ không phải trước những con người mới chỉ đủ cơm ăn áo mặc tìm kiếm nơi nương náu. Anh có thể nghe thấy họ lao qua cửa trước, nhưng không hò hét "lấy cái này, cướp cái kia", không "xử thằng này ả nọ".. mà thay vào là "dập lửa".. là "đưa phụ nữ, trẻ em lên tầng trên".
    Tôi bước qua tay làm hài kịch chính trị khi trên đường ra bờ biển. Gã đi cùng con mụ hẳn là đối thủ trên chính trường trước chiến tranh, với kiểu hăm hở sợ hãi như chẳng có ngày mai.. có lẽ với chúng, tương lai chưa hoàn toàn mất. Bước ra khỏi bãi cát, tôi tìm thấy cho mình một tấm ván lướt sóng, hẳn còn đắt tiền hơn cả ngôi nhà nơi tôi sinh ra. Bám lấy nó, tôi bơi về hướng ánh đèn sáng phía đường chân trời. Đêm đó có không ít con thuyền còn trôi nổi trên mặt nước, không ít người muốn tháo thân khỏi nơi đây. Hy vọng một ai trong số họ cho tôi quá giang tới cảng New York, hy vọng họ nhận đôi khuyên tai đính kim cương làm phí tổn.

    (Ông cạn nốt ly rượu rum và với tay gọi thêm)
    Đôi khi tôi tự hỏi bản thân, tại sao chúng không biết đường mà câm cái mõm của mình lại?! Không chỉ có thằng cha cầm đầu, mà còn đám ăn bám chạy sau. Chúng có thừa tiền bạc để tránh cơn bão tới, tại sao lại phải lãng phí đến vậy. Hãy đến Nam Cực, đến Greenland, nếu không thì cứ ở nơi mà chúng vẫn ở rồi tránh ánh mắt người đời. Nhưng có lẽ đó là điều không thể với những kẻ như thế, như thể một thứ công tắc không bao giờ có thể tắt đi. Có lẽ đó chính là điều tạo nên con người chúng từ thuở ban đầu. Nhưng tôi là ai để hiểu biết tất thảy cơ chứ?

    (Người hầu bàn mang thêm cho T. Sean ly rượu thứ hai. Ông tung đồng xu bạc lên trên mặt bàn)

    "Nếu có sắc đẹp, hãy tận dụng nó."

    -Hết-

    Trong phần sau, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình sang mảnh đất Trung Đông bom đạn và tìm hiểu quân đội nơi đây làm thế nào để đối đầu với đại dịch xác sống.


Chia sẻ trang này

Tin mới nhất