[Truyện 18+] World War Z Kỳ 24: Bạn làm gì khi Zombie tấn công gia đình?

Hard
  1. GameHub.vn - Nội dung sau chứa đựng tình tiết bạo lực và kinh dị, có thể gây ảnh hưởng không tốt tới tâm lý bạn đọc vì thế hãy cân nhắc trước khi xem.

    Trong phần trước, chúng ta đã cơ hội gặp được một vị chánh văn phòng quyền cao chức trọng thuộc bộ máy cầm quyền cũ của Hoa Kỳ, một kẻ thực dụng, thiểm cận và quan liêu khiến đại dịch zombie nhấn chìm đất nước mình mà vẫn phủi tay trước trách nhiệm. Nay chúng ta sẽ có một cái nhìn chi tiết, gần hơn với cuộc sống của từng người dân và cách đối mặt với xác sống của họ..

    [​IMG]

    Troy, Montana, Hoa Kỳ.

    Thị trấn này, theo như tài liệu đề cập, là một "Tân cộng đồng" cho một nước Mỹ đổi mới. Dựa theo hình mẫu pháo đài Masada của Israel, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra địa thế này xây dựng với một mục đích duy nhất trong tâm niệm. Các ngôi nhà tại đây đặt mình trên những cột trụ cao tới độ chúng mang một tầm nhìn hoàn hảo, vươn qua bức tường 6 mét gia cố bằng bê tông. Mỗi căn nhà tiếp đất đất bằng một cầu thang có thể thu hồi, kết nối với công trình kế bên bằng lan can di động. Những mái nhà lợp pin mặt trời, những giếng che, những vườn cây, tháp canh và cánh cổng bọc thép.. tất cả biến Troy thành một kỳ quan nhãn tiền với cư dân trú ngụ, một thành tựu lớn tới độ khiến những nhà sáng lập phải nhận thêm bảy hợp đồng xây dựng trên khắp cả nước. Người sáng lập, vị kiến trúc sư và thị trưởng đầu tiên của Troy.. là chị Mary Jo Miller.


    À vâng, lúc đó tôi cũng biết lo lắng, lo về khoản thanh toán xe cộ của bản thân và tiền Tim vay ngân hàng. Tôi lo về vết nứt ngày một rộng hơn dưới đáy hồ bơi, lo về chiếc máy lọc clo vẫn để lại lớp tảo khó cọ rửa. Tôi lo về danh mục đầu tư gia đình, dù tay trung gian qua mạng thuyết phục mọi thứ chỉ là sự bồn chồn ban đầu, và sớm thôi nó sẽ mang lợi nhuận còn hơn cả Quỹ hưu trí tư nhân. Aiden cần một thầy toán dạy thêm, Jenna cần một đôi dày đinh Jamie Lynn Spears cho trại bóng. Ông bà nội dự định tớinnhà chúng tôi vào lễ Giáng Sinh và đứa em tôi vừa phải quay lại trại cai nghiện. Finley lại có ve bám trên người và một con trong đàn cá có loại nấm lạ bám trên bờ mắt trái. Đó chỉ là một vài nỗi lo của tôi, và chúng thừa đủ để khiến tôi loanh quanh năm tháng.

    [​IMG]

    Chị không xem bản tin?

    Có chứ, khoảng năm phút mỗi ngày: tin địa phương, thể thao, tin đồn về mấy tay nổi tiếng. Tại sao tôi phải thấy tuyệt vọng khi xem TV? Tôi có thể thấy thế mỗi ngày khi bước lên cân.

    Vậy còn những nguồn thông tin khác? Radio?

    Vào những chuyến xe buổi sáng? Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian thư thái nhất mà tôi có, ngay sau khi đưa bọn trẻ tới trường. Tôi thường nghe truyện hài, chúng giúp tôi vượt qua ngày dài trước mắt.

    Thế còn Internet?

    Nó thì sao? Internet với tôi là mua bán, với Jenna là bài tập. Với Tim, nó là thứ gì đó mà anh ấy chửi thề sẽ không bao giờ nhìn lại lần thứ hai. Thứ duy nhất về đại dịch mà tôi hay biết là tin vắn hiện lên trang chủ của American Online.

    [​IMG]

    Ở chỗ làm, hẳn là có những bàn luận xung quanh việc này..

    Vâng, đầu tiên nó khá là đáng sợ và pha chút kỳ quặc. "Bà biết không, tôi nghe nó không phải là bệnh dại" và những câu chuyện tương tự thế. Nhưng rồi mùa đông bắt đầu nhòa dần, nhớ những ngày mà anh xem mấy tập "Celebrity Fat Camp" phát lại và ca thán bất cứ thành viên gia đình nào không ngồi xem chung.

    Có lần vào khoảng tháng ba hay tháng tư gì đó, tôi đến chỗ làm và thấy "Bà Ruiz" đang thu dọn bàn làm việc. Tôi nghĩ chị bị giảm biên chế hay hệ qua của việc thuê ngoài, những thứ tôi vốn coi là mối đe dọa thực chất. Chị giải thích là do "Chúng", đó là cách chị luôn nói, "Chúng" hay "Thứ gì đang lảng vảng ngoài kia". Chị nói gia đình mình đã bán sạch đồ đạc và mua một căn nhà ngay gần Pháo đài Yukon tại Alaska. Tôi nghĩ đó là thứ ngu ngốc nhất mình từng nghe thấy, đặc biệt với một con người như Inez, một người Mễ nòi. Xin lỗi vì đã dùng từ này, nhưng thái độ đó chính là bản chất con người tôi trong những tháng năm trước đây.

    Chồng chị có bao giờ bộc lộ sự lo lắng?

    Tim thì không, nhưng lũ trẻ thì có, và theo một cách hoàn toàn ý thức. Tôi nghĩ Jenna bắt đầu đánh nhau ở trường và Aiden không chịu ngủ nếu tôi không để đèn sáng, chỉ những tiểu tiết như vậy thôi. Tôi không nghĩ chúng biết nhiều hơn tôi hay Tim, nhưng suy cho cùng chúng có lẽ không có cái sự xao lãng vào công việc như người lớn, đủ để bỏ mấy điều xấu ra khỏi đầu.

    [​IMG]

    Bọn trẻ sử dụng Phalanx trong vòng bao lâu?

    Từ khi thuốc lên kệ. Chúng tôi đều sử dụng, "Một phần Phalanx, một phần suy nghĩ". Đó là cách chúng tôi chuẩn bị cho cơn bão đang đến, Tim bắt đầu tìm mua súng. Anh ấy cứ mãi hứa là sẽ đưa tôi tới trường bắn để luyện tập. "Chủ Nhật", anh luôn nói, "Chủ Nhật này chúng ta sẽ đi". Tôi biết Chủ Nhật anh bận cả ngày. Chủ Nhật là ngày anh dành cho "nàng kiều" của mình, chiếc thuyền động cơ kép mà dường như anh dành tặng toàn bộ tình yêu. Tôi chẳng mấy quan tâm. Chúng tôi có thuốc và anh biết dùng khẩu Glock. Những thứ đó từng là một phần cuộc sống, như chuông báo cháy hay túi khí xe hơi. Đôi lúc chúng thoáng qua tâm trí, và anh nghĩ chúng chỉ để "phòng khi..". Bên cạnh đó có biết bao nhiêu thứ ngoài kia còn phải để tâm mỗi tháng. Làm sao anh có thể dõi theo mọi thứ ngoài kia? Làm sao để anh biết điều gì là sự thực?

    Vậy làm sao chị biết?

    Bóng tối dần phủ lên chúng tôi, và chúng tôi thì vẫn loay hoay với trò chơi của mình. Lúc đó, Tim ngồi trên chiếc ghế salon thư giãn, Jenna làm bài tập , Aiden chơi trên sàn với bộ Ultimate Soldiers và tôi đang mải dỡ quần áo từ chiếc máy giặt. Chính vì thế tôi không nghe thấy tiếng sủa của Finley, hoặc có nghe mà chẳng bao giờ để ý. Nhà chúng tôi ở cuối dãy phố, ngay sát chân đồi. Chúng tôi sống ở một nơi yên ắng thuộc phần mở rộng của North County gần San Diego.

    [​IMG]

    Luôn có một con thỏ hoang, thỉnh thoảng một con hươu chạy qua vườn nhà, vì thế Finley luôn có kiểu nhảy dựng lên một cách vô lý. Tôi nghĩ mình từng ghé qua Post-it để tìm mua một chiếc vòng cổ hãm tiếng sủa. Tôi không chắc tự khi nào mà tiếng chó nhà bên cũng cất lên và kéo theo là chuông báo động xe hơi cuối phố. Tới lúc tôi nghe tiếng gì đó như tiếng súng ngay khi bước vào, còn Tim thì chẳng thấy mảy may một tiếng động lạ. Anh ấy luôn để âm lượng vô cùng lớn, tôi nhắc anh bao lần là ở cái tuổi hai mấy ấy không thể dành cả thời gian để nghe đám nhạc Rock đập uỳnh uỳnh mà thiếu... (thở dài). Nhưng Aiden thì nghe thấy gì đó, hỏi tôi là tiếng gì. Tôi chuẩn bị cất câu trả lời là mình cũng không hay biết, thì thấy mắt thằng bé mở lớn đầy sợ hãi. Thằng bé nhìn ngang qua vai tôi, hướng ra bên ngoài tấm kính nơi khoảng sâu sau. Tôi quay đầu đúng lúc cánh cửa vỡ tan tành.

    Bóng hình đó cao khoảng một mét bảy, lầm lũi cúi đầu, bờ vai trùng xuống với bụng chạy xệ, trương phình. Nó không có một tấm áo trên người, lộ làn da xám ngắt, lấm chấm đốm, đóng vảy. Thứ mùi toát lên như mùi nơi bãi biển, vị mặn quyện với tảo thối. Aiden nhảy dựng lên và nấp sau lưng tôi. Tim bật dậy khỏi ghế, đứng giữa chúng tôi và thứ dị vật.

    -Hết-​

    Liệu gia đình chị Mary Jo Miller có sống sót sau cuộc tấn công bất ngờ của zombie, liệu ai còn ai mất sau sự kiện này, hãy cùng đón đọc kỳ sau trong World War Z.


Chia sẻ trang này

Tin mới nhất