[Reim Lore] Phần 1: Tất cả đã biến mất

Bọ Cạp

Hồ sơ game

Đánh Giá:
4.58333 24 phiếu
  1. Những người tộc Grangor đứng trên một cái giá bằng băng cao để xem ngọn lửa nuốt gọn ngôi đền quanh co của Trostan.

    Làn khói lẫn những tàn lửa lấp lánh quanh mặt lọ và làm họ khó thở như thể một thành phố đã từng là trung tâm của khu trao đổi tinh thể Gythian giờ lại biến thành một ngọn núi địa ngục. Họ ném những đồng vàng Gythian xuống làm phí thông hành cho những người đã chết. Những đồng tiền, chỉ trong vòng vỏn vẹn có một ngày, vô dụng ở bất cứ đâu trong bán kính hàng trăm dặm.

    [​IMG]

    Những người sáng suốt gom bụi tuyết lại thành một đám rồi nện gậy của họ xuống nền đất để tạo ra nhịp điệu của câu chuyện cổ xưa. Liếm chiếc ngà voi, trưởng lão bắt đầu kể lại câu chuyện truyền lại từ đời này qua đời khác:

    "Nó đã từng là Trostan, nhưng sẽ sớm bị lãng quên."

    "Những người khôn ngoan biết điều đó," họ hát trong đoạn điệp khúc.

    "Con người tới để xé toạc các lỗ hổng trên mặt sông băng. Họ tới để vét những mảnh tinh thạch từ trái đất. Họ tới để uống nước giếng," người già làng tiếp theo tiếp tục với cái giọng chúa chát của bà.

    "Những người khôn ngoan biết".

    "Những thợ săn cừ khôi của chúng ta trao đổi với con người để lấy sắt thép," người tiếp theo.

    "Những người khôn ngoan biết".

    "Thành phố bị nhấn chìm trong chính sự tham lam của nó," mời khác ngân nga.

    "Những người khôn ngoan biết".

    "Tổ tiên của họ đã nói dối quá trắng trợn để mang linh hồn của họ về," người già nhất rền rĩ.

    "Những người khôn ng...".

    Một vụ nổ băng từ phía trên đỉnh làm rung chuyển mặt đất và phá vỡ bài hát của họ. "Sisuuk!" một người mẹ gào lên, vơ đống dụng của của bà lại. Tất cả những ánh mắt nhìn xa khỏi đám lửa và hướng lên. Thay vì một trận tuyết lở, cái đi cùng với làn gió lạnh buốt là một người đàn ông, lưng ông đã còng theo tuổi tác, làn da lấm tấm nhăn nheo như những miếng hành tây. Đôi tay như móng vuốt của ông ta đang cầm một quyền trượng. Quanh vai ông ta là một tấm da của một Grangor. Mặc dù chưa Grangor nào từng nhìn thấy ông ta trước đây, nhưng ai cũng biết về con người này. Reim, đó là cách họ gọi lão, chủ nhân của băng giá, kẻ săn Grangor và là tên khủng bố của Kall Peaks. Mặc dù họ có số lượng lớn hơn lão rất nhiều, nhưng Grangor lùi lại, sẵn sàng vũ khí, trong khi tên phù thủy băng thở ra một cách điên tiết, hơi thở liền đóng băng thành tuyết.

    "Thằng bé đâu rồi?" lão gầm gừ.

    "Có mẹ nó mới biết," tên lớn tuổi nhất trả lời, nhưng đó chỉ là một biểu hiện trong Grangor. Điều đó có nghĩa là không ai biết cả.

    Với một mụ cười mỉa mai, Reim quay người lại khỏi Grangor và đi tới con đường phía sườn núi, càu nhàu với chính mình. Dòng sông bao quanh thành phố đang cháy đen với muội than. Reim gõ cây quyền trượng của mình lên mặt đất và đi theo dòng nước đóng băng. Lão trượt trên đó, ho khù khụ, tới thành phố, vẫy cây quyền trượng trước đám lửa để đi qua nó. Lửa bốc lên và rít vào làn không khí lạnh lẽo, củi đang cháy trở thành than.

    "Bé ơi," lão gọi. "Bé à!"

    Thành phố đã rất bận rộn sáng nay; nhưng giờ, chỉ còn đám gia súc là chạy khỏi đống lửa về phía hạ lưu của con sông.

    Lão phù thủy dập tắt những đám cháy bằng làn băng ma thuật của mình từng cái một, bỏ lại những ngôi nhà và khu thương mại đã bị tàn phá dưới lớp băng dày, lần lượt và tự lẩm bẩm với mình. Ông ta thôi đảo mắt trước tòa nhà phù thủy, rực rỡ trong trong ngôi đền Gythian cổ xưa, trung tâm của chính quyền Trostan. Ông ta đi một vòng, vừa đi vừa gọi lớn. "Cậu bé, cậu muộn rồi đấy! Cậu đang ở đâu thế?" Lão tiếp tục cho tới khi nhìn thấy cái giếng Halcyon ở phía trung tâm, thứ duy nhất không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa. Cạnh giếng là một người phụ nữ với bộ lông trên vai là khuôn mặt của một Grangor to lớn hơn rất nhiều. Một tay cô là một chiếc đèn lồng phát ra một bóng đen kì lạ trong đám tro bụi.

    "Ay!" Reim hét to với một giọng khó chịu trong cổ họng. "Ai là người chịu trách nhiệm ở đây!"

    Người phụ nữ quay khuôn mặt nhuộm màu bồ hóng của mình, đầm đìa nước mắt, hướng về phía người lạ, để lộ ra một phần áo choàng của tộc phù thủy của Gythia. Vai cô cuộn lại, cằm hơi hếch lên, và mặc dù cô nhỏ hơn rất nhiều so với hai người còn lại, câu hỏi của Reim đã được giải đáp.

    "Thằng bé!" Lão ra lệnh.

    Cô lắc đầu và nắm lấy cẳng tay của Grangor như tìm kiếm sự trợ giúp. "Nó đi rồi!", cô trả lời, rồi nhìn vào khuôn mặt của Grangor, "Tất cả đã đi rồi...!"​


    Còn tiếp...


Chia sẻ trang này

Tin mới nhất