[Blog game thủ] Viết cho những chàng trai của mùa đông

mjuxinh
  1. Hẳn là giờ nếu chơi một tựa game nào đó với bản nhạc nền từ phim “Bản tình ca mùa đông” thì sẽ hợp tâm trạng lắm - với những chàng trai mùa đông. Nhưng như thế thì thật buồn. Mà chơi game, vốn người ta lại muốn thoát ra khỏi tất tần tật những cái sự buồn đó…

    Những cơn mưa mùa đông dai dẳng và buồn thê lương, thật khiến trái tim con người ta nhớ đến một hình bóng xưa cũ nào đó, vẫn chất đầy những thương mong và kỷ niệm. Nỗi nhớ theo mùa đông mà cứ thế dài ra, dài ra mãi, tưởng như đóng thành băng, thành hình, thành khối, lạnh và buốt. Bởi thế mà người ta cứ mong chờ những vạt nắng hiếm hoi, yếu ớt của mùa thu còn sót lại, mong sao nhờ nắng mà những nhớ thương cũng được tan ra.

    [​IMG]


    Nhưng buồn thay, nắng mùa đông vốn lười, rất ngại trở mình rời xa giấc ngủ khi mùa thu đã qua. Bởi thế mà bầu trời cứ mãi xám xịt một màu tro u buồn, tẻ nhạt. Người ta viết về mùa đông, cũng quen vứt vào đó những tâm trạng buồn man mác, chẳng tươi mới, tràn đầy sức sống như mùa xuân, chẳng rộn ràng như mùa hạ, và cũng chẳng lãng mạn, dịu nhẹ như mùa thu. Lúc nào cũng sẽ là mớ cảm xúc buồn, thương, tiếc, nhớ lẫn lộn.

    “Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa
    Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội
    Người mỉm cười nơi ngõ vắng
    Bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường…”

    (Phố không mùa – Dương Trường Giang)

    Người ta nói, con trai sinh vào mùa đông thường lạnh lùng, ít nói, chẳng màu mè, y như cái bản tính xưa nay của mùa đông vậy. Người ta cũng bảo, họ xù xì và gai góc, rằng họ đã quá quen với cái lạnh mà đủ dũng cảm để mạnh mẽ vượt qua cái lạnh lẽo mùa đông chỉ có một mình. Thực bởi, những chàng trai mùa đông thường vốn cất cho riêng mình những nỗi niềm, cảm xúc riêng mà người ngoài không phải ai cũng thấu, cũng hiểu. Và bởi thế, đừng chỉ nhìn vào cái lạnh lùng, an nhiên và bằng lặng ấy mà nghĩ rằng họ đủ vững vàng trước những cô đơn.

    [​IMG]


    Có thể là một nỗi cô đơn bất chợt khi xung quanh cả một biển người, vẫn thấy mình lẻ loi, lạc lõng. Có thể là nỗi cô đơn sau những tiếng cười hả hê với những trận game hết mình cùng bè bạn, vẫn cảm thấy mình trống trải và nặng trĩu. Có thể là nụ cười gượng gạo trên một khuôn mặt chẳng giấu nổi những mệt mỏi, phiền muộn. Có thể là một đôi bàn tay lạnh lẽo, thèm cảm giác được cầm một bàn tay đang chờ nắm, nhưng lại từ chối một bàn tay khác đang sẵn sàng chìa ra…

    [​IMG]


    Nỗi cô đơn, dù là dưới dạng thức nào, cũng giống như những cơn gió mùa đông, dẫu nhẹ thôi, vẫn khiến con người ta phút chốc trở nên yếu lòng.

    Và bởi thế, những chàng trai mùa đông - họ ước nụ cười của người con gái họ yêu thương là nắng, để nắng có thể sưởi ấm những cô đơn, trống trải, rét mướt. Nắng tô thêm màu sắc cho bức tranh mùa đông vốn xám xịt và tẻ nhạt. Nắng gieo vào lòng người những cảm xúc rộn ràng, tươi vui. Nhưng sợ rằng, nắng mùa đông vốn lười thế, có trở mình thức dậy giữa giấc ngủ say khi mùa thu đã qua?

    [​IMG]


    Nếu chẳng thể là nắng, họ mong người con gái ấy sẽ là gió. Gió biết khi nào họ buồn mà cùng họ lang thang khắp chốn. Gió biết khi nào họ ngổn ngang những tâm sự mà bên cạnh cùng sẻ chia. Nhưng lại sợ rằng, những cơn gió mùa đông ấy, dẫu êm và nhẹ, vẫn khiến trái tim họ trở nên buốt nhói.

    Dẫu rằng con trai, trong tình yêu vẫn phải là người khiến cho cô gái của mình cảm thấy được chở che, bình yên và ấm áp. Nhưng cô gái à, nếu em lỡ yêu một chàng trai của mùa đông, hãy dùng trái tim mình để sưởi ấm cho cả anh ấy nữa nhé!​



Chia sẻ trang này

Tin mới nhất