[Truyện 18+] World War Z Kỳ 32: Tự tay giết đồng đội

Hard
  1. GameHub.vn - Nội dung sau chứa đựng tình tiết bạo lực và kinh dị, có thể gây ảnh hưởng không tốt tới tâm lý bạn đọc vì thế hãy cân nhắc trước khi xem.

    Ở đó là một thân hình lê lết dưới nền đất, vóc dáng thoạt nhìn như một người phụ nữ lớn tuổi. Bà mang tấm vải bạt trùm kín, xích chằng quanh cổ... Áo quần người phụ nữ rách tươm, không máu thịt vương vãi mà chỉ đọng lại thứ mủ đen đặc. Arkady quát lên lời giận dữ: "Không dối trá! Không lệnh giết dân thường thêm nữa! Vì đây là tất cả lý do khiến tôi không quan tâm tới thằng bợ đỡ kia.."

    Tôi đánh mắt kiếm tìm Trung Sỹ Tikhonov nhưng chẳng mảy may thấy bóng. Lòng tôi bắt đầu nôn nao.

    "...vì tôi muốn tất thảy các người được nhìn thấy.." Arkady nắm dây xích kéo ngược đầu người phụ nữ lớn tuổi. Tay anh nắm lấy tấm vải trùm và xé bỏ. Khuôn mặt bà lộ một màu xám ngắt, một màu xám ám lên khắp thân người. Ánh mắt bà mở lớn, hoang dại. Miệng bà đớp như sói, cố nhào tới Arkady. Anh nắm chặt cổ họng, thẳng cánh tay mà khóa chặt đầu người phụ nữ.
    "Tôi muốn các người phải thấy tại sao chúng ta ở đây!" Anh rút con dao bên hông và cắm thẳng vào lồng ngực nạn nhân. Tôi chết lặng, ai cũng chết lặng. Nhát đâm ngập tới cán mà người phụ nữ vẫn vùng vẫy, cắn đớp như chẳng hề gì. "Các người thấy chưa!?", anh gào lớn, đâm liên hồi.

    "Thấy chưa?! Đây là thứ mà chúng không đả động nửa lời, đây là thứ chúng khiến ta phải còng lưng lật tung từng viên gạch!" Nơi đó anh có thể thấy vài chiếc đầu gật gù, vài tiếng hằn giọng đồng ý. Arkady tiếp lời: "Chuyện gì xảy ra nếu đám dị vật này xuất hiện khắp nơi, chuyện gì xảy ra nếu chúng đang ám ảnh quê nhà, nơi gia đình chúng ta." Anh vừa nói vừa cố gắng nhìn sâu vào ánh mắt từng người. Anh chẳng mấy để tâm tới kẻ mình đang kiềm tỏa, bắt đầu buông lỏng thế khóa.
    Người phụ nữ bỗng vùng thoát, thẳng cánh tay người lính mà cắm ngập hàm răng. Arkady gào lên giận dữ. Nắm đấm bao trọn gương mặt, đẩy người phụ nữ già cả ngã xuống nền đất, quằn quại với chất dịch đen nhầy nhụa, gầm gừ mà chẳng thành câu. Arkady hạ màn bằng đế giày. Ai ai cũng nghe thấy tiếng sọ nát vụn.

    Máu chảy dọc mu bàn tay Arkady. Anh vung nắm đấm thẳng hướng bầu trời, gào thét với động mạch căng tràn từng thớ thịt. "Chúng tôi muốn về nhà!" Arkady gầm rú: "Chúng tôi muốn bảo vệ gia đình mình!" Đám đông cất tiếng theo lời: "Đúng! Chúng tôi muốn bảo vệ gia đình! Đây là một đất nước tự do! Đây là một nền dân chủ! Các người không thể cầm tù chúng tôi!". Chính tôi cũng bắt đầu gào thét, hòa cùng tiếng gầm vang.
    Thứ dị vật kia, thứ dị vật chẳng hề lùi bước ngay cả khi lưỡi dao cắm ngập trái tim.. Tai họa nào sẽ tới khi chúng bủa vây quê nhà? Tai họa nào sẽ tới nếu chúng đe dọa người thân, cha mẹ tôi? Tất thảy sự sợ hãi, tất thảy điều ngờ vực, tất thảy những cảm xúc tiêu cực, chới với lo âu nay biến thành cơn cuồng nộ cùng cực. "Chúng tôi muốn về nhà! CHÚNG TÔI MUỐN VỀ NHÀ!" Tiếng gào thét cứ nối dài, nối dài... nối dài cho đến khi..

    Tôi nghe tiếng đạn bay ngang qua tai và con mắt trái Arkady bị đục thủng. Ký ức nhòa đi trước những bước chạy tháo thân, trước làn hơi ngạt ngập cổ họng, trước bóng hình Spetznaz từ đâu lộ diện, bất chợt bủa vây, nhằm chúng tôi mà bắt trói. Đế giày chúng đè nén lồng ngực, khiến tôi nghĩ mình sẽ bỏ mạng ngay tại đó.

    Một cuộc đàn áp?

    Không, tất cả chỉ là màn khởi động. Chúng tôi chẳng phải đơn vị đầu tiên binh biến. Sự vụ nhen nhóm khi quân cảnh ra lệnh giới nghiêm toàn doanh trại. Thời điểm chúng tôi diễn trò "biểu dương lực lượng", chính phủ đã sớm quyết định mình phải lấy lại quyền kiểm soát.

    (Bà đưa tay vuốt ngay ngắn tấm đồng phục, lấy lại tinh thần trước khi nói tiếp)

    Nói tới "đàn áp", tâm trí tôi nghĩ tới những vụ trừ khử, thủ tiêu, những hành động mang thương vong nặng nề.. Không, nó ám chỉ việc xóa sổ một phần mười quân số.. cứ mười sinh mạng sẽ có một kẻ phải ra đi. Và đó chính xác là điều chúng làm..
    Đám Spetznaz điều chúng tôi đến giữa sân tập, bận quân phục không hơn. Lũ tân sĩ quan bắt đầu lớn tiếng về trách nhiệm, về nghĩa vụ, về lời thề nguyện bảo vệ quê hương, về cách mà chúng tôi giẫm đạp lên chính lời thề đó bằng sự bội phản ích kỷ, bằng sự hèn nhát cá nhân. Nhưng câu từ đó chưa từng qua tai tôi tới một lần. "Nghĩa vụ?" "Trách nhiệm?". Nước Nga.. nước Nga của tôi, chẳng gì hơn ngoài một đám phi chính trị thối nát. Chúng tối đang sống trong một thời kỳ nhiễu loạn, ngập ngụa tham nhũng, nơi dân thường chỉ biết đến miếng ăn qua ngày.

    Ngay cả hàng ngũ quân đội cũng chẳng phải pháo đài ái quốc lẫy lừng gì cho cam. Đó là nơi cho anh học thành con buôn kẻ chợ, có cơm để ăn, có giường để ngủ, hay thậm chí gửi về nhà vài đồng còm cõi nếu mấy tay chính phủ thấy hôm nay đẹp trời.

    Câu từ đó chỉ có thể cất lên từ miệng các cựu chiến binh yêu nước thời thế chiến, những linh hồn tan nát vây quanh Quảng Trường Đỏ với lá cờ Xô Viết mảnh rách mành còn, với hàng hàng huy chương ghim trên tấm áo bạc màu, xỉn mốc. Nghĩa vụ với đất mẹ là một trò lố, nhưng tôi không buồn ưỡn cổ cười vang, vì tôi biết cuộc hành hình đang tới. Ở kia, những tay lính vũ trang vây hãm, những tay lính gác đợi lệnh từ tháp canh. Còn thân thể tôi đã sẵn sàng, từng thớ cơ gồng lên đợi chờ tiếng súng nổ. Nhưng rồi lời nói đó vang lên..

    "Đám trẻ ranh chúng mày nghĩ nền dân chủ là quyền lợi nơi thánh thần ban xuống. Chúng mày mong mỏi, chúng mày đòi hỏi! Tốt thôi, giờ chúng mày sẽ có quyền thực hành nó!"

    Lời nói đó ghăm sâu vào tâm trí tôi đến từng câu chữ cho tới tận bây giờ.
    Ý hắn là gì?

    Chính chúng tôi là người chọn ai phải chết. Họ chia thành từng nhóm mười người và mỗi người sẽ bỏ phiếu cho kẻ xấu số. Chúng tôi, những người lính, sẽ tự tay kết liễu bạn bè mình. Họ đẩy qua lại chiếc xe trước hàng quân lính. Tiếng bánh xe kẽo kẹt vẫn vọng tới ngày hôm nay. Chiếc xe chất đầy đá sỏi, những viên đá cỡ nắm đấm bàn tay, chắc nặng và đầy góc cạnh. Số kêu gào, khóc lóc.. số van xin, cầu lạy như mấy đứa trẻ lên ba. Số như Baburin, chỉ quỳ xuống trên hai đầu gối, lặng nhìn với ánh mắt xoáy sâu khi tôi cầm viên đá giáng xuống đầu ông.
    (Với tiếng thở dài nhẹ, ánh mắt bà nhìn về tấm kính một chiều)

    Xuất sắc. Xuất sắc một cách khốn nạn. Hành hình theo lối thường có thể thắt chặt kỷ luật, có thể giành lại quyền kiểm soát và trật tự ngay từ cấp tối cao, nhưng bằng cách ép buộc chúng tôi cùng chung tay giết hại đồng đội, họ nắm thóp những kẻ còn sống không chỉ bằng sự sợ hãi mà còn bằng tội lỗi đầy tâm can. Chúng tôi có thể nói không, chúng tôi có thể quay đầu và chấp nhận ăn viên đạn sau gáy. Nhưng không hề, chúng tôi vẫn ngoan ngoãn theo lệnh.

    Chúng tôi đã chọn, nhưng vì lựa chọn đó mang cái giá quá cao, nên chẳng ai muốn mình phải chọn như thế thêm một lần nào nữa. Chúng tôi từ bỏ sự tự do của chính mình ngày đó, và chúng tôi thấy thật sự hạnh phúc khi nhìn nó ra đi. Từ khoảnh khắc đó chúng tôi sống trong một thế giới tự do thật sự, một thế giới tự do nơi anh có thể ngửa cổ mà nói: "Họ bảo tôi làm thế! Đó là lỗi của họ, không phải của tôi!..một thế giới tự do, xin Chúa giúp chúng con, một thế giới tự do cho phép ta cất lời: "Tôi chỉ làm theo lệnh".

    -Hết-

    Trong phần sau chúng ta có cơ hội đến với câu chuyện của một nhân viên an ninh, một tay lính đánh thuê với hợp đồng bảo vệ các ngôi sao showbiz khi đại dịch zombie bùng phát.


  2. Trần Đức Lộc

    Trần Đức Lộc
    Thành Viên
    Thổ dân lon ton

    truyện được đọ.


Chia sẻ trang này

Tin mới nhất