[Blog game thủ] Tặng năm cũ vẫn là tôi của ngày hôm qua

mjuxinh
  1. Và vẫn dám tin vào những lấp lánh của cuộc sống. Dù có vấp ngửa mà chạy hay thở hắt ra khi quá sức chịu đựng, tôi vẫn dám tin như vậy. Để rồi năm nào cũng thế, tôi đi qua năm cũ và vẫy tay chào năm mới bằng một niềm tin chưa bao giờ chông chênh, chưa bao giờ thôi kiên định…

    Những chiều cuối cùng của tháng 12 âm, tôi thấy mình trở nên rất kì quặc.Thay vì tôi ngồi trạm bus chờ xe như mọi lần thì tôi lại lên một xe khác rồi xuống sau hai điểm dừng và lại tiếp tục chờ đợi. Chỉ là tôi chợt nhận ra rằng, thay đổi điểm chờ, thay đổi tầm mắt biết đâu sẽ bớt nhiều mệt mỏi. Bởi dù có đứng ở đâu,cuối cùng ta vẫn phải về nơi ta muốn về thì sao ta không chọn cách để tâm an, để lòng tĩnh, để nở một nụ cười nhọc nhằn nhưng hạnh phúc?

    Những chiều cuối cùng của tháng 12 âm, xe đến sớm và tôi chẳng phải chờ lâu nhưng lại chật chội và bí bách. Tôi chẳng màng đến những thứ xảy ra xung quanh mình, chỉ chực nhìn ánh sáng đèn neon đa sắc hai bên đường và mong về nhà thật nhanh. Chỉ là tôi nhận ra rằng, nếu con người ta không trải qua cảm giác chờ đợi quá lâu thì khó lòng cảm nhận được, sự chờ đợi đôi khi là việc duy nhất ta có thể làm để đổi lấy bình yên, để chắp vá những lổ thủng, để làm se miệng những vết thương. Bởi đôi khi những thứ cũ kĩ, mệt mỏi lại là liều vắc- xin phòng tránh những buồn đau bất chợt ập đến hay liều thuốc an thần để ngủ một giấc không mộng mị trong thực tại?

    [​IMG]


    Rồi chiều nay, chiều mai,… Còn bao nhiêu chiều nữa hết tháng thì cũng là ngần ấy thời gian còn lại của năm cũ. Chỉ là tôi nhận ra rằng, với một đứa chưa lúc nào tỉnh táo, thì cũ mới chỉ là những chấm điểm nằm trên một hệ tọa độ thời gian. Mà tôi thì mù toán và chẳng bao giờ muốn hiểu về tọa độ. Nhiều người muốn xua đi bao muộn phiền của năm cũ và ước nguyện những điều tốt đẹp cho năm mới. Tôi thì muốn gói ghém giấu đi riêng mình những gập ghềnh, nứt vỡ và cũng từ lâu rồi thôi mong mỏi những điều đẹp đẽ lớn lao. Bởi vậy, dẫu cho vạn vật thiên biến, dẫu cho người cười kẻ khóc, tôi chỉ cần mình ổn trong những bước đi lẫm chẫm và dò dẫm vào đời, cả trong những khi mưa bão giăng giật khắp bốn bề hoang tàn, đen tối. Để những yêu thương thôi lo lắng, thôi trăn trở!

    [​IMG]


    … Năm cũ, tôi muốn cầm giúp mẹ một túi nặng bệnh tật nhưng mẹ chẳng san sẻ cho tôi dù chỉ là chút mọn. Tôi trách, đến cả bệnh tật mà mẹ còn tính toán ít nhiều với con.

    … Năm cũ, tôi muốn đút cho bà thìa cháo nhưng bà vẫn nằm yên như mọi bận, chỉ khác là đôi tay không còn giơ lên rồi lại rút về. Tôi trách, đến thìa cháo mà bà còn lần lữa với con.

    … Năm cũ, tôi muốn đem đôi tất cũ hay đi đưa cho bố để giữ ấm những ngày mùa đông rét buốt chạy xe máy trăm cây số từ quê lên, nhưng bố chẳng ghé qua để nhận. Tôi trách, có đôi tất mà bố còn chẳng lấy để con an lòng.

    Mà thật ra, tôi chỉ hay lý sự vu vơ thế thôi, chứ năm cũ – năm mới chẳng có nhiều khác biệt trong cảm nhận của riêng tôi. Năm cũ đi, năm mới đến là vì đã hết 12 tháng hay đã qua 365 ngày thôi mà; là vì cũ đến mới nhưng mới rồi lại cũ thôi mà! Còn cuộc đời tôi, chẳng biết từ khi nào, không có gì thay đổi khi năm mới đến. Vẫn là cái áo len mặc đến 3 năm. Vẫn là đầu tóc bù xù như chưa từng cắt tỉa. Vẫn xấu xí, lùn tịt và béo ú. Vẫn đanh đá, nói nhiều, cười toe cười toét. Vẫn nghịch ngợm và thẳng thắn, rạch ròi. Vẫn lười biếng với kế hoạch ngày mai.

    [​IMG]


    … Và vẫn dám tin vào những lấp lánh của cuộc sống. Dù có vấp ngửa mà chạy hay thở hắt ra khi quá sức chịu đựng, tôi vẫn dám tin như vậy. Để rồi năm nào cũng thế, tôi đi qua năm cũ và vẫy tay chào năm mới bằng một niềm tin chưa bao giờ chông chênh, chưa bao giờ thôi kiên định…

    Tặng năm cũ vẫn là tôi của hôm qua. Tặng năm mới vẫn là tôi chưa bao giờ thay đổi!​



Chia sẻ trang này

Tin mới nhất